(CĐ 14) – Phần 4: Những vũ khí hủy diệt việc làm
DEATH
BY CHINA – CHẾT DƯỚI TAY TRUNG QUỐC
“Việc
của người biết suy nghĩ là không đứng cùng phía với đao phủ.”
Albert Camus
Albert Camus
PHẦN 4: NHỮNG VŨ KHÍ HỦY DIỆT VIỆC LÀM
Cái
chết đối với cơ sở sản xuất và chế tạo Mỹ: Tại sao chúng ta không giải trí hay
làm việc ở Peoria [1] nữa?
Trung
Quốc đã trở thành một thế lực tài chính và thương mại trọng yếu. Nhưng, nó
không hành xử như các nền kinh tế lớn khác. Thay vào đó, nó đi theo thuyết
trọng thương hám lợi, cố giữ thặng dư thương mại ở một mức cao giả tạo. Và
trong nền kinh tế thế giới bị đình trệ như hôm nay, học thuyết này, nói toạc
móng heo ra là, đi ăn cướp.
Ở thập niên vừa qua, ngồi chễm chệ trên con ngựa thành Trojan của tự do thương mại, một Trung Quốc”ăn cướp” đã đánh cắp hàng triệu công ăn việc làm về lĩnh vực sản xuất và chế tạo ngay trước mũi chúng ta. Nếu chúng ta lấy lại được số lượng công việc này, thì tỷ lệ thất nghiệp của Mỹ sẽ thấp hơn con số 5% thay vì gần hai con số như hiện nay, ngân quỹ của chính phủ sẽ được cân bằng, và đất nước ta có thể có một tương lai tươi sáng hơn những gì mà chúng ta hiện nay nhìn thấy. Câu hỏi đặt ra rõ ràng là: “Tại sao chúng ta, ở vị thế một Quốc gia, lại thể hiện một cách quá thụ động bên cạnh bộ mặt của một trong những kẻ ăn cắp vĩ đại nhất của lịch sử kinh tế thế giới: Có phải Trung Quốc là kẻ cắp của nền sản xuất và chế tạo Mỹ?
Ở thập niên vừa qua, ngồi chễm chệ trên con ngựa thành Trojan của tự do thương mại, một Trung Quốc”ăn cướp” đã đánh cắp hàng triệu công ăn việc làm về lĩnh vực sản xuất và chế tạo ngay trước mũi chúng ta. Nếu chúng ta lấy lại được số lượng công việc này, thì tỷ lệ thất nghiệp của Mỹ sẽ thấp hơn con số 5% thay vì gần hai con số như hiện nay, ngân quỹ của chính phủ sẽ được cân bằng, và đất nước ta có thể có một tương lai tươi sáng hơn những gì mà chúng ta hiện nay nhìn thấy. Câu hỏi đặt ra rõ ràng là: “Tại sao chúng ta, ở vị thế một Quốc gia, lại thể hiện một cách quá thụ động bên cạnh bộ mặt của một trong những kẻ ăn cắp vĩ đại nhất của lịch sử kinh tế thế giới: Có phải Trung Quốc là kẻ cắp của nền sản xuất và chế tạo Mỹ?
Bạn
có thể nói rằng “Ô hay, sao lại vội vã nói như thế!”, “Trung Quốc đã lấy các
công ăn việc làm của người Mỹ một cách công bằng và chính đáng bằng cách sử
dụng lực lượng lao động rẻ và kỹ luật mà”. Vâng đúng thế, đây cũng chính là
những luận giải vòng vo tam quốc của các nhà biện hộ Trung Quốc, những người
thậm chí đã từ chối sự thật về sự tồn tại các thủ đoạn thương mại bất bình đẳng
[2]. Thật ra, nếu bạn nghiên cứu kỹ về nguồn lực
thực sự về lợi thế cạnh tranh của Trung Quốc, sẽ thấy rất rõ ràng rằng, hơn một
nửa lợi thế này đến từ một ma trận phức tạp gồm 8 thủ đoạn bất bình đẳng thương
mại, mỗi mưu mô và thủ đoạn này được che đậy dưới những định chế thông thường
của tự do thương mại. “Tám Vũ Khí Hủy Diệt Việc Làm Hàng Loạt” siêu quyền năng
này gồm có:
1.
Mạng lưới tinh vi về trợ cấp xuất khẩu bất hợp pháp.
2.
Một nền tiền tệ được điều khiển một cách khôn ngoan và phá giá thô thiển
3.
Giả mạo trắng trợn, trộm cắp, và cướp công khai gia tài Sở hữu trí tuệ của Mỹ.
4.
Chính sách thiển cận khó tin của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, sắn sàng đánh đôi
việc phá huỷ môi trường, chỉ để kiếm thêm một vài đồng tiền, nhằm đạt được lợi
thế về chi phí sản xuất.
5.
Các tiêu chuẩn an toàn và bảo vệ sức khỏe cho công nhân cực kỳ lỏng lẻo, quá
thấp so với chuẩn yêu cầu quốc tế, là nguyên nhân gây ra hàng loạt các chứng
bệnh về phổi, tàn phế chân tay, và vô vàn các bệnh liên quan tới ung thư, không
chỉ là do may rủi về tai nạn nghề nghiệp, mà việc nhiễm những bệnh này là điều
tất yếu sẽ sảy ra [3].
6.
Biểu thuế quan phi pháp, hạn ngạch nhập khẩu và những định chế giới hạn đối với
xuất khẩu các nguyên vật liệu thô quan trọng, từ Antimon tới Kẽm, được thực thi
chẳng theo luật lệ nào cả. Việc này được coi như là một thủ đoạn chiến lược,
nhằm kiểm soát ngành công nghiệp nặng và luyện kiêm của cả thế giới.
7.
Định giá ăn cướp và dùng các thủ đoạn “Phá giá” để loại các đối thủ nước ngoài
ra khỏi những thị trường tài nguyên trọng yếu, sau đó lừa gạt và móc túi khách
hàng bằng chính sách làm giá độc quyền.
8.
“Vạn Lý Trường Thành Bảo hộ” lững lẫy tiếng tăm, được tạo ra nhằm không cho các
đối thủ cạnh tranh nước ngoài thiết lập cơ sở buôn bán và làm ăn trên đất của
người Trung Quốc.
Không
còn nhầm lẫn gì nữa. Đây chính là những vũ khí kinh tế thực sự với khả năng
phát hỏa rất đáng quan tâm. Việc liên tục phát hỏa của những vũ khí này vào nền
sản xuất và chế tạo của Mỹ đã dẫn tới đóng cửa hàng ngàn nhà máy và biến hàng triệu
nhân công Mỹ thành những nạn nhân không chủ ý – tất cả đều nằm dưới lá cờ lừa
đảo mang tên “Tự do Thương mại”.
Tại
sao chẳng có cái gì “Tự do” khi nói về Tự do Thương mại với Trung Quốc?
Nếu
bạn muốn tìm hiểu cái gì không thuộc về tự do thương mại, thì hãy cố đọc bất kỳ
cuốn sách kinh tế nào mà bọn trẻ đang sử dụng trong các trường học hôm nay. Có
lẽ đôi mắt của các bạn sẽ trợn ngược, đầu thì sẽ lảo đảo quay tròn, và dạ dày
thì cuộn lên, bởi vì nội dung của những cuốn sách giáo khoa này quá khác biệt với
thực tế của vũ đài thương mại toàn cầu. Điều này cũng giống như việc Thánh
Gandhi đã thay Lý thuyết gia về quân sự Clausewitz [4] bằng Tôn Vũ [5] trong các lớp học về chiến lược quân sự.
Thực
tế, mặc dù có vô vàng bằng chứng trái ngược, những cuốn giáo trình này vẫn tiếp
tục tung hô về những cái ưu việt của tự do thương mại, và cái mà người ta gọi
là “lợi ích của thương mại” [6] mà tất cả chúng ta được thừa hưởng. Nhưng
dưới đây là những gì mà các bộ máy tuyên truyền vô tâm đã quên nhận ra hay thừa
nhận: Về mặt lý thuyết thì tự do thương mại rất tốt, nhưng tự do thương mại lại
hiếm khi tồn tạo trong thế giới thực tại. Những điều kiện như thế không thể tìm
thấy trên trái đất này, mà chúng tồn tại và có thể được tìm thấy ở một vương
quốc không có lực ma sát và không khí, được giả định bởi giáo trình Vật lý
trung học cơ sở.
Trong
trường hợp của Trung Quốc và Mỹ, cái lý thuyết tự do thương mại đầy sức cám dỗ
này rất gần với việc “kết hôn”: Nó sẽ vô dụng và chết ỉu nếu nước này lừa đảo
nước kia. Thay vì điều này, khi mà Trung Quốc “đính hôn” với 8 thủ đoạn thương
mại bất bình đẳng được mô tả ở chương này, trò chơi “Cả hai cùng có lợi” mà ở
đó cả hai quốc gia đều giả định là sẽ cùng thắng, biến nhanh thành trò chơi “Kẻ
thắng Người thua” mà ở đó có một người thắng lớn, còn người kia thì thua lỗ và
suy vong [7]. Theo cách này, “tự do thương mại” giữa Con
Rồng và Chú Sam, đơn giản đã trở thành câu mật mã “Cái chết đến với cơ sở sản
xuất và chế tạo Hoa Kỳ”.
Nếu
người Trung quốc xây dựng cơ sở sản xuất, sẽ không có việc làm cho người
Mỹ [8]
Tại
sao chúng tao lại quan tâm tới việc đánh mất cơ sở sản xuất và chế tạo của Mỹ?
Rõ ràng là chúng ta đã từng nghe các học giả uyên thâm như Thomas Friedman của
Thế giới phẳng rằng tương lai phồn thịnh của Mỹ nằm ở việc mở rộng nhanh công
ăn việc làm trong lĩnh vực dịch vụ mà? Và những cái đầu biết nói như Fareed
Zakaria của tờ Newsweek và thậm chỉ cả James Fallows của tờ Altantic luôn luôn
nhắc đi nhắc lại rằng việc chuyển dịch công ăn việc làm trong lĩnh vực sản xuất
và chế tạo từ Mỹ và Châu Âu tới các nước có thu nhập thấp như Trung Quốc và Ấn
độ là vấn đề không thể tránh được, chẳng khác gì việc thủy chiều lên và mặt
trời lặn. Những điều này mà chúng ta chưa từng nghe hay sao?
Đúng
vậy, tất nhiên là chúng ta đã bị ép buộc phải chén món ăn này. Nhưng các nhà
báo như Fallows, Friedman và Zakarira, xin lỗi chơi chữ một chút ở đây, bọn họ
đều sai lầm một cách “ngang bằng và phẳng lì” như nhau cả thôi [9]. Những gì mà những học giả tịt ngòi này, cùng
với những tác giả đồng hạng và quan điểm như họ, mắc sai lầm ở chỗ là họ đã
không nắm vững một trong những nguyên lý căn bản nhất của Kinh tế học:
Nhân
công người Mỹ có thể cạnh tranh với nhân công ở các nước có thu nhập thấp ở bất
kỳ nơi nào trên thế giới, miễn là họ phải hiệu quả và ưu việt hơn – và khi
chiến trường tự do thương mại được san phẳng.
Đây
chính là vũ khí và lợi thế cạnh tranh của nhân công Mỹ: sử dụng máy móc, công
nghệ cao cấp hơn, và áp dụng các quy trình sáng tạo nhằm gia tăng năng xuất lao
động. Với việc đạt hiệu quả sản xuất cao nhất trên thế giới, các nhân công áo
xanh của nền sản xuất và chế tạo Mỹ đã luôn luôn có thể có được một khoản thu
nhập khá, và vì thế họ có thể chu cấp và tạo ra cho chính họ những phiên bản
mới của Giấc mơ Mỹ [10].
Tuy
nhiên, giấc mơ của người Mỹ áo xanh về những hàng rào kín mầu trắng và con cái
học hành ở giảng đường đại học, đã biến thành hồn ma ác mộng, bởi vì cho dù
người Mỹ hôm nay làm việc trị giá như thế nào đi nữa, họ không thể tự bảo vệ
mình trước “8 Vũ khí Hủy diệt Việc làm Hàng loạt” của Trung Quốc. Thực tế,
trước đây nền công nghiệp sản xuất và chế tạo của Mỹ chiếm 25% tổng sản phẩm
quốc nội GDP [11], thì hôm nay con số này đã bị chìm xuống mức
chỉ khoảng 10%.
Đây
không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì Trung Quốc đã làm trống rỗng nền
sản xuất và chế tạo của Mỹ một cách có hệ thống, nền kinh tế của Trung quốc đã
tăng ở một con số kinh ngạc là 10% mỗi năm. Ngược lại, trong thập niên vừa qua,
mức tăng trưởng của nền kinh tế Mỹ chỉ là 2.4%. Cần phải lưu ý rằng, con số
tăng trưởng 2.4% này trong những năm 2000 thấp hơn 3.2% so với tỷ lệ tăng
trưởng chung của Mỹ từ năm 1946 tới năm 1999.
Bạn
có thể nói “việc chỉ giảm có 0.8% về tỷ lệ tăng trưởng GDP hàng năm trong suốt
thập niên vừa qua chẳng có khác biệt là bao nhiêu cả”. Nhưng vấn để là ở chỗ
này [12]. Cái con số khác biệt 0.8% này tương đương
với việc đánh mất khoảng 1 triệu công ăn việc làm mỗi năm, và cứ tích lũy lại,
thì chúng ta đã đánh mất hơn 10 triệu việc làm trong thập niên vừa qua. Rõ ràng
đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nó gần như chính xác với con số
công ăn việc làm mà chúng ta cần phải có để có thể vực dậy nền kinh tế Mỹ, với
đầy đủ công ăn việc làm, và chúng ta có thể sản xuất ở mức tiềm năng cao nhất
có thể đạt tới.
Nếu
chúng ta xây dựng cơ sở sản xuất, việc làm cho người Mỹ sẽ đến [13]!
Dưới
đây là viễn cảnh lớn hơn về nền sản xuất và chế tạo của Mỹ: Đây không chỉ những
con số thô về hơn 10 triệu công ăn việc làm đã bị đánh mất trong thập niên vừa
qua, điều này khiến cho nền sản xuất và chế tạo trở nên cực kỳ quan trọng đối
với kinh tế Mỹ. Một nền sản xuất và chế tạo mạnh mẽ và nhộn nhịp luôn đóng một
vai trò tối trọng đối với sự phồn vinh lâu dài của quốc gia, bởi vì ít nhất bốn
lý do được trình bày dưới đây.
Đầu
tiên, các công ăn việc làm trong lĩnh vực sản xuất và chế tạo thì tạo ra nhiều
công việc khác ở các khâu đầu cuối hơn là các công việc trong lĩnh vực dịch vụ.
Thực ra, cứ mỗi một Đô la của sản phẩm đầu ra từ sản xuất và chế tạo, nước Mỹ
sẽ tạo ra khoảng 1.5 Đô la liên quan tới các dịch vụ như là xây dựng, tài
chính, buôn bán lẻ và vận tải.
Các
công việc về sản xuất và chế tạo thường cũng trả lương cao hơn mức trung bình –
đặc biệt là cao hơn rất nhiều đối với lao động nữ và lao động thiểu số. Sức mua
và chi tiêu của nhân công áo xanh đóng vai trò cốt yếu kích hoạt cho toàn bộ
nền kinh tế.
Chẳng
có gì không liên quan với nhau cả [14], khi các nhà máy đóng cửa, các trung tâm mua
sắm, cơ sở y tế, khách sạn, và nhà hàng ở bên cạnh nhà máy cũng chết theo. Khi
các nhà máy di dời đi nơi khác, doanh thu từ thuế của Thanh phố và Chính phủ
Liên bang cũng giảm theo, và công việc cũng như dịch vụ của chính phủ sẽ phải
cắt giảm.
Quan
trọng hơn cả, một nền sản xuất và chế tạo mạnh mẽ sẽ là mấu chốt để kích thích
các cải tiến công nghệ mà nước Mỹ cần phải có để tiếp năng lượng cho nền kinh
tế về lâu dài. Sự thật thì các nhà máy sản xuất và chế tạo có cơ sở ở Mỹ đóng
góp hai phần ba về nghiên cứu và phát triển của Mỹ. Khi những nhà máy sản xuất
và chế tạo này chuyển đến Trung Quốc, họ đã mang theo các chi phí về nghiên cứu
và phát triển – và kéo theo luôn cả năng lực cải tiến của nước Mỹ.
Lý
do thứ tư, và cũng là lý do cuối cùng, đó là nước Mỹ phải bảo vệ một cách vững
chắc cơ sở sản xuất và chế tạo, phải bảo đảm mối quan hệ tối trọng giữa các nhà
sản xuất lớn như các tập đoàn Boeing, Caterpillar và General Motors, với tất cả
công ty liên quan tới chuỗi cung ứng vật tư chế tạo của Mỹ.
Ví
dụ, những công ty lớn như AC Delco có trụ sở ở Kokomo và Cummín Engines có trụ
sở tại Columbus thuộc Bang Indiana, đã cung ứng các sản phẩm như phụ tùng Ô tô
và động cơ Diesel cho các hãng như GM và Ford. Hàng ngàn các doanh nghiệp vừa
và nhỏ ở hàng trăm các thành phố trên nước Mỹ sản xuất và cung ứng các chi tiết
và bộ phận đa dụng như các ống cao áp và dây cáp điện, cũng như sản xuất và chế
tạo các sản phẩm và chi tiết từ công nghệ gia công chính xác và khuôn mẫu.
Vấn
đề ở đây là: Khi các hãng như Dupont hoặc Medtronic chế tạo các sản phẩm của họ
ở Trung Quốc, cả hệ thống và công việc làm ăn liên quan tới cung ứng vật tư
cũng sẽ di chuyển theo. Điều này không chỉ liên quan tới cung ứng vật tư. Nó
còn liên quan tới chính sách bảo hộ nền công nghiệp: Trung Quốc ép buộc các
hãng Phương Tây khi thành lập nhà máy trên đất của họ phải sử dụng nguồn lực
địa phương, nhằm trợ giúp cho phát triển các nhà cung ứng nội địa. Thực ra, khi
phỏng vấn một giám đốc ở Thượng hải ở một nhà máy cung cấp các linh kiện lắp
giáp máy bay của Mỹ, chung tôi trực tiếp nhận thấy rằng: Công ty này luôn
thường xuyên định kỳ mang các Kỹ sư người Mỹ tới Trung Quốc để đào tạo các nhà
cung ứng yếu kém của họ để cải tiến chất lượng sản phẩm cho các bộ phận và chi
tiết chính xác. Thông qua quá trình này, công ty bản địa có thể thay thế các
đối tác Mỹ mà họ đã làm việc trong nhiều năm qua.
Và
từ lúc này trở đi, bất cứ khi nào bạn nhìn thấy một công ty lớn như 3M, Cisco,
hoặc Ford thiết lập các nhà máy khác ở Trung Quốc, xin được hiểu rằng, việc mất
công ăn việc làm đối với công ty là hiển nhiên. Đúng hơn, ở cái phiên bản “Nền
kinh tế nhỏ giọt” [15] trong thế kỷ 21 này, những mất mát về công
ăn việc làm ban đầu sẽ len lỏi và lan tỏa tới các cơ sở sản xuất còn lại khác ở
Bắc Mỹ, sau đó sẽ là mất công ăn việc làm ở tất cả lĩnh vực dịch vụ của chúng
ta, và cuối cùng, các trung tâm đầu mối mối sản xuất và chế tạo sôi động như
Warren, Ohio, và Windsor, Ontario, sẽ trở thành những thị trấn ma.
Vì
những lý do này, một điều rõ ràng là các việc làm liên quan tới sản xuất và chế
tạo đóng một vai trò tối trọng với sự thịnh vượng lâu dài không chỉ ở Mỹ mà còn
ở Châu Âu và Nhật Bản, cũng như các nước khác trên Thế giới. Rõ ràng, những cú
nện bằng búa của Trung Quốc vào các cơ sở sản xuất và chế tạo của Mỹ, đã làm
cho nước Mỹ lâm vào hoàn cảnh khó khăn trong việc tạo ra đủ số công ăn việc
làm, để giảm một cách đáng kể tỷ lệ thất nghiệp. Mặc dù Nhà Trắng đã liều mạng
sử dụng gói tài chính khổng lồ để kích hoạt nền kinh tế mũi nhọn và tiên phong,
đường dây thất nghiệp [16] vẫn liên tục bị kéo căng tới hàng dặm. Thưa
ngài Tổng thống, ngài có suy nghĩ tại sao lại có tình trạng như thế không?
Thực
ra, lý do là ở đây: Việc cố gắng khởi động nền kinh tế của chúng ta bằng việc
sử dụng một gói kích thích tài chính khổng lồ trong trình trạng thiếu vắng một
nền sản xuất và chế tạo sôi động, thì cũng như là cố gắng khởi động một cái ô
tô mà không có bộ phận Bu-gi đánh lửa hay có lực kéo tác động lên các bánh xe.
Điều này không thể thành công được. Buồn hơn là, một phần lớn số tiền kích
thích này bị rò rỉ chảy ra khỏi nền kinh tế của chúng ta, và số tiền này được
dùng để kích hoạt kinh tế của Quảng châu và Thượng hải, chứ không kích hoạt
kinh tế của Gary và Pittsburgh. Thực tế thì quan điểm của thuyết kinh tế Keynes
[17] về chu kỳ chi tiêu công không thể áp dụng và
thành công ở Peoria, khi mà có quá nhiều những thứ chúng ta mua không được chế
tạo ở đây, và đồng minh thâm hụt thương mại lớn nhất của chúng ta thì không bao
giờ đền đáp lại.
http://nguyentandung.org/cd-14-phan-4-nhung-vu-khi-huy-diet-viec-lam.html
Đăng nhận xét