(CĐ 14) – Phần 4.1: Liệt kê những cách mà Trung Quốc đã lừa
dối ta
DEATH
BY CHINA – CHẾT DƯỚI TAY TRUNG QUỐC
“Việc
của người biết suy nghĩ là không đứng cùng phía với đao phủ.”
Albert Camus
Albert Camus
PHẦN 4.1: LIỆT KÊ NHỮNG CÁCH MÀ TRUNG QUỐC ĐÃ LỪA DỐI TA
Trung
Quốc đã lừa dối như thế nào? Chúng ta hãy liệt kê những cách mà họ đã làm.
Bây
giờ chúng ta đi sâu và phân tích chi tiết hơn về 8 Vũ khí Hủy diệt Việc làm
Hàng loạt của Trung quốc. Đầu tiên là mạng lưới tinh vi về trợ cấp xuất khẩu
bất hợp pháp.
#
1: Lưỡi hái tử thần [18] của việc trợ cấp xuất khẩu
Nhìn
vẻ mặt bề ngoài thì thuật ngữ trợ cấp xuất khẩu [19] có vẻ như là vô thưởng vô phạt. Để hiểu vì
sao những việc trợ cấp như thế này lại được coi như là lưỡi hái tử thần hay
biểu hiện như một con dao đâm thẳng vào trái tim của bất kỳ doanh nghiệp Mỹ
nào, hãy giả định rằng bạn là một doanh nhân Trung quốc bắt đầu xây dựng một
công ty để tham chiến với các nhà máy đang cạnh tranh với mình ở các bang Ohio,
Pennsylvania, Michigan, hay Tennessee.
Để
khởi động việc thành lập doanh nghiệp của bạn, chính phủ Trung Quốc sẽ cấp miễn
phí cho bạn về đất đai, trợ cấp năng lượng, và hầu như không có một giới hạn
nào cả đối với việc vay các khoản tài chính lãi xuất thấp hoặc không có lãi
xuất. Và nếu bạn gặp rắc rối hay rủi ro, bạn sẽ không phải trả lại các khỏan nợ
này cho chính phủ, bởi chính phủ sở hữu và điều khiển toàn bộ các ngân hàng, và
ngoài ra Đảng Cộng sản Trung Quốc có quyền bổ nhiệm các lãnh đạo cao cấp của
các ngân hàng.
Bây
giờ, một khi bạn sẵn sàng cho việc xuất khẩu sản phẩm vào Mỹ, bạn sẽ được hưởng
một khoản trợ cấp trực tiếp cho mỗi sản phẩm mà bạn bán được – ở mức từ 10 tới
20 cents cho mỗi Đô la thu được từ bán hàng. Thêm vào đó, khi lợi nhuận bắt đầu
được tạo ra, bạn sẽ có đủ tư cách hợp pháp để không phải đóng những khoản thuế
về địa ốc và thuế thu nhập cao.
Nổi
trội nhất trong tất cả các trợ cấp, là việc doanh nghiệp Trung Quốc của bạn sẽ
không phải lo lắng gì cả về việc đối thủ cạnh tranh người Mỹ sẽ tấn công bạn ở
sân sau. Nếu những doanh nghiệp nước ngoài muốn bán sản phẩm trên thị trường
của bạn, họ sẽ bị áp bức phải xây dựng các cửa hàng và siêu thị trên đất Trung
quốc, và hiển nhiên là họ sẽ trở thành đối tác thứ yếu của bạn.
Bây
giờ khi bạn thấy những gì mà các doanh nghiệp Mỹ đang phải tự thân vận động để
đối mặt với việc trợ cấp xuất khẩu của Trung Quốc, như việc một công ty sản
xuất tủ lạnh ở Madison, bang Wisconsin, một công ty sản xuất máy giặt ở Clyde,
bang Ohio, hay một công ty chế tạo máy xay sinh tố ở Orem, bang Utah, đã có một
quãng thời gian rất khó khăn để cạnh tranh với “Con Rồng” Trung Quốc, thì bạn
có hiểu tại sao lại như vậy không ? Và việc một nhà máy chế tạo máy hút bụi ở
Palm City, bang Flordida, một công ty chế tạo các công cụ cầm tay ở New
Britain, bang Connecticut, hay một công ty chế tạo nôi trẻ em ở Barington, bang
New Jersey, đã phải vất vả cực nhọc như thế nào để đứng vững trên đại dương
toàn cầu của cái chủ nghĩa trọng thương hám lợi của Trung Quốc, thì đối với bạn
điều này có ý nghĩa gì không?
Sự
thực, việc tồn tại kéo dài liên tục một hệ thống mạng lưới tinh vi về trợ cấp
xuất khẩu bất hợp pháp, được biểu hiện như là một trong những bội ước [20] lớn nhất trong lịch sử kinh tế thế giới. Đó
là vì khi Trung Quốc tham gia Tổ chức Thương mại Thế giới WTO vào năm 2011, họ
đã hứa sẽ nhanh chóng loại trừ tất cả các hoạt động trợ cấp bất hợp pháp – cùng
với việc họ hứa sẽ loại bỏ mọi hình thức liên quan tới thương mại và mậu dịch
bất bình đẳng.
Vâng,
thưa ông Trung Quốc Cộng sản, nước Mỹ Dân chủ vẫn còn đợi ông giữ và tôn trọng
lời hứa của ông về tự do thương mại. Và, trong khi chúng tôi đang chờ đang đợi,
thì các khoản trợ cấp bất hợp pháp khổng lồ của ông vấn tiếp tục giáng một đòn
mạnh và công phá ác liệt vào các ngành công nghiệp trọng yếu nhất ở Bắc Mỹ, đó
là thép, dầu lửa, giấy, may mặc, bán dẫn, ván ép và máy công cụ. Cái danh sách
này dài như các tuyến xếp hàng thất nghiệp [21] ở các thành phố như Stockton, bang
California; Las Vegas, bang Nevada; Monroe, bang Michigan; và Rockford, bang
Illinois.
Trung
Quốc đã can thiệp ở một phạm vi rất lớn nhằm làm cho tỷ giá ngoại tệ thấp
đi…Đây chắc chắn là hành động điều khiển và thao túng tiền tệ. Nó cũng như là
chính sách bảo hộ công nghiệp, và tương tự như việc trợ cấp xuất khẩu hay việc
áp dụng biểu thuế quan thống nhất [24] – Martin Wolf, Financial Times.
Vấn
đề về thao túng và can thiệp tiền tệ của Trung Quốc rất quan trọng đối với việc
nhận biết về những bất lợi xảy ra đối với nền sản xuất và chế tạo của Mỹ mà
chúng ta sẽ dành cả chương tới để bàn luận. Tuy nhiên, trên cơ sở các số liệu
tin cậy và dự đoán, cũng đủ để chúng ta kết luận rằng, đồng Nhân dân tệ nói
chung đã bị phá giá một cách thô thiển ở mức khoảng 40%.
Cụ
thể hơn, điều này có nghĩa là cứ mỗi một Đô la của sản phẩm mà Trung Quốc bán
vào thị trường Mỹ, thì các nhà xuất khẩu Trung Quốc chỉ phải bỏ ra một khoản
tương đương với 60 cents. Đây là một sự trợ cấp khổng lồ!
Đồng
thời, đối với mỗi một Đô la của sản phẩm mà doanh nghiệp Mỹ nỗ lực bán vào
Trung Quốc, họ phải tính giá hơn một Đô la [25]. Ngoài mức thuế quan gián tiếp, doanh nghiệp
sản xuất Mỹ khi xuất khẩu sang Trung Quốc sẽ bị ném vào mặt với một mức thuế
trực tiếp là 30%.
Nhận
biết được việc thao túng và can thiệp đồng tiền của Trung Quốc, thông qua các
thủ đoạn đạo diễn về trợ cấp và mức thuế quan, một phần nào đó giải thích rõ
tại sao nhà máy chế tạo dụng cụ cắt ở South Easton, bang Massachusetts hay công
ty chế tạo dây an toàn ở Corry, bang Pennsylvania, đã phải khó khăn như thế nào
để để cạnh tranh với các công ty tương tự của Trung Quốc ở Thẩm Quyến, Quảng
Châu và Thành Đô.
#3:
Họ nghĩ rằng nếu không bị bắt thì không phải là ăn cắp
Thế
thì giờ đây những hậu quả từ các chiêu thức giả mạo không kiểm soát được, những
phi vụ ăn cắp và vi phạm quyền sở hữu trí tuệ của Trung Quốc đối với nền sản
xuất và chế tạo của Mỹ là gì? Vâng, dưới đây là minh chứng tội phạm.
Mỗi
khi Trung Quốc đánh cắp công nghệ, thiết kế và quy trình sản xuất mà chúng ta
sở hữu [26], những mạch máu của nền sản xuất và chế tạo
của chúng ta sẽ bị rò rỉ thêm. Đó là vì, khi một công ty Mỹ muốn khám phá ra
một loại thuốc điều trị căn bệnh ung thư, chế tạo ra các phương tiện ô tô vận
tải sử dụng hiệu quả nguyên liệu, hay phát triển các tấm pin năng lượng mặt
trời hiệu lực hơn, thì quá trình khám phá này sẽ dẫn tới các chi phí về cả tiền
bạc và thời gian – nói chung là tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian. Nếu kẻ
cướp hay kẻ lừa đảo Trung Quốc chỉ đơn giản ăn cắp những hoa thơm quả ngọt từ
các sáng chế và cải tiến như thế – mà không đề cập tới hay thể hiện sự tôn
trọng đối với quyền sở hữu trí tuệ – thì điều này sẽ chuyển hóa thành một lợi
thế về chi phí sản xuất thực [27] cho Trung Quốc.
Để
nhận biết về phạm vị và mức độ của lợi thế về chi phí ăn cắp được mà các doanh
nghiệp sản xuất Trung Quốc hưởng lợi, chúng ta nên biết rằng các công ty thuốc
và dược liệu như Merck và Pfizer thường dành tới 20% thu nhập cho việc nghiên
cứu và phát triển sản phẩm, trong khi đó các công ty về công nghệ như Intel và
Microsoft dành khoảng 15%, và các công ty chế tạo xe hơi như General Motors và
Ford thì chi ra 5% thu nhập của họ. Như vậy, khi các đối thủ cạnh tranh Trung
Quốc sản xuất sản phẩm tương tự của Pfizer như Viagra, sao chép thiết kế mạch
bán dẫn của Intel, sao chép phi bản quyền hệ điều hành từ Mr.Softie, hay thâm
nhập vào hệ thống máy tính để ăn trộm thiết kế về loại xe hơi sử dụng động cơ
lưỡng tính [28] từ General Motors, bạn thử đoán xem điều gì
sẽ sảy ra?
Thực
sự, thì kẻ cướp bản quyền Trung Quốc đã có thể giảm chi phí một cách đáng kể
cho sản phẩm cạnh tranh của anh ta, bởi vì kẻ ăn cắp tài sản trí tuệ này không
phải bồi thường thiệt hại cho bất kỳ một chí phí nào liên quan tới nghiên cứu
và phát triển sản phẩm.
Và
xin bạn cần phải biết điều này: Kẻ cướp Trung Quốc không bao giờ ăn năn hối cải
– từ một người buôn bán nhỏ trên các phố ở Thượng Hải bán rong các đĩa DVD lậu
của bộ phim Harry Potter với giá 80 cents, tới thành viên cao cấp của công ty
sản xuất ô tô cỡ bự như Chery Automotive Company, đã ăn cắp cả tên và thiết kế
từ công ty mang nhãn hiệu Chevy của Mỹ. Việc thiếu ăn năn hối cải này tồn tại,
là bởi vì, hơn một tỷ người Trung Quốc được lớn lên và nuôi dưỡng ở một xã hội
trống rỗng luân thường đạo lý, ở đó quyền sở hữu tài sản bị trà đạp và bỏ rơi [29], mọi thứ đều thuộc sở hữu của nhà nước. Sự lệch
lạc đạo đức và luân lý này liên quan trực tiếp tới Chủ tịch Mao và thời kỳ điên
rồ của Cách mạng Văn hóa. Chính những lệch lạc phi luân lý này đã đẻ ra một
quan niệm gọi là “Làm bất cứ cái gì có thể để đoạt được vị thế tốt hơn” [30].
Trong
khi bản chất phi luân lý và thái độ coi thường của việc vi phạm quyền sở hữu
trí tuệ được các nước hàng xóm Châu Á biết rõ, thì các nước Phương Tây lại
chẳng biết tí gì về nguồn gốc chính trị và văn hóa dẫn tới các hành động phi
pháp này của Trung Quốc Cộng sản.
#4:
Tàn sát và phá hoại môi trường chỉ vì một vài đồng Bạc
Bây
giờ chúng ta trở lại vấn đề gây tranh cãi của một trong những Vũ khí Hủy diệt
Việc làm của Trung Quốc được coi là thiển cận nhất [31]. Điều này liên quan tới việc chính phủ Trung
Quốc “Tự bắn vào đầu mình” [32] và sẵn sàng đánh đổi việc tàn sát và phá
hoại môi trường chỉ vì có thể kiếm thêm một vài đồng bạc về lợi thế chi phí sản
xuất.
Mặc
dù đưa các đạo luật cứng rắn để bảo vệ môi trường vào trong sách vở, và mặc dù
liên tục rao giảng về nhãn mác xanh [33] cho người tiêu dùng Phương Tây, nhưng thực
tế thì Đảng Cộng sản Trung Quốc không tôn trọng và hối lỗi một tí nào đối với
những sai lầm vấp phải, như cách mà họ đã nêu ở trong hiến pháp, ở đó quyền tự
do ngôn luận và sự tôn trọng cần được bảo đảm. Một vị quan chức cao cấp của một
trong những nhà máy lớn nhất Trung Quốc, đã nói toạc móng heo với một đồng
nghiệp của chúng tôi rằng: “Nếu như anh hoàn thành công việc, thì có thể được
thăng quan tiến chức nhanh chóng – chẳng ai quan tâm đến vấn đề môi trường
đâu”.
Để
biết về việc rác môi trường được xử lý như thế theo cách mà Trung Quốc hay làm,
giả sử đối với một công ty hóa chất Mỹ ở Cincinnati, bang Ohio, cần phải lắp
đặt một thiết bị kiểm soát ô nhiễm phức tạp để đề phòng việc các chất thải hóa
học chảy vào sông Ohio. Thì hoàn toàn ngược lại, đối thủ cạnh tranh Trung Quốc
ở Thành phố Trùng Khánh thì đơn giản sử dụng ngay sông Dương Tử như một cái nhà
vệ sinh để thải bất cứ cài gì mà họ muốn bỏ đi. Như vậy thử đoán xem công ty
nào sẽ chiếm thị phần lớn hơn về thị trường hóa chất quốc tế?
Hay
giả sử một cơ sở xuất chế tạo giấy của Mỹ ở Waterford, bang New York, cần phải
lắp đặt một nồi chưng cất ít ô nhiễm và đắt tiền ở các hệ thống thiết bị hơi
nước, trong khi đó các đối thủ Trung Quốc không làm gì cả. Điều này dẫn tới
giấy sản xuất từ Trung Quốc thì nhiều hơn và công ăn việc làm cho người Mỹ thì
ít hơn – Và hậu quả là, ngày càng có nhiều người dân Trung Quốc tự làm cạn và
hủy hoại bầu không khí của chính họ.
Thực
ra, cái vũ khí cạnh tranh của Trung Quốc “ô nhiễm càng nhiều thì giá càng rẻ” [34] gây ra biết bao khó khăn cho các nhà máy
trong lĩnh vực công nghiệp sản xuất và chế tạo ở Mỹ, bởi những nhà máy này luôn
phải đối mặt với chí phí cao nhất về thỏa thuận môi trường [35]. Chẳng hạn các công ty như Dow Chemical và
U.S. Steel chi phí gấp 10 lần cho việc bảo vệ môi trường so với các đối thủ
Trung Quốc như Sinopec Oil và Bao Steel.
Trung
Quốc đã hủy diệt môi trường để gia tăng và đẩy mạnh xuất khẩu được minh chứng
rất rõ ở dữ kiện cứng sau đây: Trong khoảng ba thập kỷ ngắn ngủi, Trung Quốc đã
nổi lên như là một phân xưởng sản xuất của Thế giới, Trung Quốc cũng đã được
biết tới với hai nét đặc thù, đó là: “Quốc gia ô nhiễm nhất hành tinh” và “Quốc
gia gây ảnh hưởng nhiều nhất tới việc thay đổi khí hậu”. Và điều này dẫn tới
việc không chỉ các nhân công người Mỹ chịu tác động và ảnh hưởng. Mà dân chúng
Trung Quốc cũng đã phải trả một cái giá quá cao, điều này thể hiện ở việc gia
tăng khủng khiếp về bệnh nhân ung thư, nhồi máu cơ tim, tai biến mạch máu não,
bệnh về đường hô hấp và da liễu.
Hoàn
cảnh sống và tình trạng của “các cư dân khác trên hành tinh” cũng là thước đo
về cấp độ của vấn đề liên quan tới ô nhiễm môi trường sống. Bất kỳ những ai
viếng thăm Trung Quốc sẽ nhận thấy rằng cả ở nông thôn và thành thị hầu như
vắng bóng chim muông. Những mùa Xuân, Hạ, Thu Đông quạnh hiu trong một bức
tranh phong cảnh nhiễm độc của Trung Quốc.
http://nguyentandung.org/cd-14-phan-4-1-liet-ke-nhung-cach-ma-trung-quoc-da-lua-doi-ta.html
Đăng nhận xét