(CĐ 14) – Phần 1.1: Tự vũ trang tận răng
DEATH
BY CHINA – CHẾT DƯỚI TAY TRUNG QUỐC
“Việc
của người biết suy nghĩ là không đứng cùng phía với đao phủ.” Albert Camus
PHẦN 1.1: TỰ VŨ TRANG TẬN RĂNG
Ngay cả khi Trung Quốc phát triển
bằng cái giá mà tất cả các nước còn lại trên thế giới phải trả, nó đã dùng sự
phát triển kinh tế nhanh chóng của mình tài trợ cho một trong những sự tăng
cường quân sự nhanh và toàn diện nhất mà thế giới từng chứng kiến. Theo cách
nầy, và với tinh thần nhận xét của Lê-nin là nhà tư bản sẽ bán dây thừng dùng
để treo cổ chính hắn, mỗi ‘đô-la Walmart” người Mỹ chúng ta hiện nay chi tiêu
vào những thứ nhập khẩu rẻ tiền giả tạo của Trung Quốc vừa là khoản ứng trước
cho tình trạng thất nghiệp của chúng ta vừa là khoản tài trợ bổ sung cho một
Trung Quốc vũ trang nhanh chóng.
Chết bởi Trung Quốc.
Đây chỉ là một vài điểm mà cỗ máy chiến tranh
khoa trương đó đang định hình:
• Hải quân và không quân mới
được hiện đại hóa có tất cả mọi thứ từ tàu ngầm hạt nhân hầu như không thể phát
hiện và máy bay phản lực chiến đấu với thiết kế của Nga đến tên lửa đạn đạo có
thể nhắm chính xác các tàu sân bay Mỹ trên các đại dương. • “Lầu năm góc” của
Trung Quốc tự tin phát triển các hệ thống vũ khí tiên tiến – trong đó nhiều thứ
do tin tặc và gián điệp ăn cắp của chúng ta – để bắn hạ vệ tinh và hệ thống GPS
của chúng ta và bắn các đầu đạn hạt nhân vào sâu các khu trung tâm nước Mỹ.
• Không giống như quân đội Mỹ đã kiệt sức và giờ đây dàn mỏng do các cuộc
xung đột ở Afghanistan và Iraq, quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc – quân
đội lớn nhất thế giới – có cả lực lượng vượt trội và tính sẵn sàng tấn công để
áp đảo lực lượng của Ấn độ, Hàn quốc, Đài loan, hay Việt nam và vẫn còn quá đủ
bộ binh để nghiền nát Taliban và giữ gìn hòa bình ở Baghdad nếu nó quan tâm
đến. • Cánh “diều hâu chiến tranh” của quân đội Trung Quốc thậm chí chuẩn bị
khả năng ném bom hạt nhân hầu như không thể truy dấu từ không gian. Những vũ
khí hạt nhân vũ trụ nầy đến đúng mục tiêu chỉ trong vài phút ngắn ngủi, quá
nhanh và lặng lẽ để đối phó. Dĩ nhiên, Mỹ không là quốc gia duy nhất nên e ngại
sự nổi lên của kẻ gây hấn Châu Á mới và hùng mạnh nầy. Những láng giềng lo lắng
ngày càng tăng giờ đây đối mặt với nguy cơ tăng lên nhanh chóng từ một kẻ bá
quyền Châu Á đang lên với chính sách bên miệng hố chiến tranh và việc bắt nạt
tất cả từ tiếp cận các tuyến vận tải biển đến tranh cấp lãnh thổ sục sôi kéo
dài.
Chính Đại ca gặp Mùa xuân lặng lẽ
Ông khói xả từ các nhà máy Trung Quốc đã biến bầu khí quyển thành đám mây che phủ độc hại lớn nhất thế giới.
Cũng ở trong hiểm nguy là hằng trăm
triệu công dân Trung Quốc vô tội, những người đối mặt với nguy cơ cực kỳ “Cái
chết do Trung Quốc đặt lên Trung Quốc” từ mô hình tăng trưởng kinh tế với ô
nhiễm lan tràn, chính trị thần quyền của Đảng Cộng sản cứng nhắc dựa trên giai
cấp, và một chủ nghĩa toàn trị kiểu “Orwell về steroids”. Về mặt ô nhiễm, nền
kinh tế sản xuất chiếm tỉ trong cao, dựa quá mức vào xuất khẩu đã biến bầu khí
quyển của trung tâm công nghiệp của Trung Quốc thành đám mây che phủ độc hại
lớn nhất thế giới.
Hơn 70% hồ, sông, suối chính của Trung Quốc ô nhiễm trầm
trọng. Thậm chí một chuyến du lịch xuôi sông Dương Tử, phía trên đập Tam Hiệp,
cho thấy kho báu quốc gia nguyên sơ trước đây của Trung Quốc, nơi Mao đã từng
bơi qua giờ đây hầu như vắng bóng các loài chim và dấu hiệu của các loài thủy
sinh. Trong khi đó, “Cái gì xảy ra ở Trung Quốc lại không ở lại Trung Quốc.” Khi
các nhà máy Trung Quốc tạo ra cơn lũ sản phẩm để chất lên giá cứa hàng của
Target và Walmart, các loại tro bụi ô nhiễm không khí cực kỳ độc hại của Trung
Quốc bay hơn 6.000 dặm theo các luồng gió xoáy đến California, thả xuống các
chất thải độc hại trên đường đi. Ngày nay, phần lớn mưa a-xit ở Nhật và Hàn
quốc là “Made in China,” trong khi tỉ lệ ngày càng tăng các hạt nhỏ phát hiện
trong không khí các thành phố ở Bờ biển Phía tây như Los Angeles cũng xuất phát
từ các nhà máy của Trung Quốc. Về nguy cơ từ xã hội cứng nhắc, dựa trên giai
cấp của Trung Quốc, sự thật mỉa mai, cay đắng ở đây là Đảng Cộng sản cầm quyền
cai trị không phải là một đảng “Cộng hòa Nhân dân” chân chính mà là một chế độ
thần quyền thế tục. Khi Mác trở mình trong mồ và xác ướp Mao từ chiếc hòm pha
lê của mình hướng cặp mắt đờ đẫn vào quảng trường Thiên An Môn, một tỉ lệ tương
đối nhỏ dân số Trung Quốc trở nên giàu có cực kỳ ngay khi một tỉ công dân Trung
Quốc tiếp tục sống trong thế giới đói nghèo của triết gia Thomas Hobbes, không
được chăm sóc ý tế đầy đủ, nơi mà một bệnh tật nhỏ cũng thành án tử hình. Nền
chính trị toàn trị của Trung Quốc cũng kinh hoàng không kém. Để dập tắt chống
đối, Đảng Cộng sản dựa vào công an và lực lượng bán quân sự có trên một triệu
người. Trang web Orwell cũng có khoảng 50.000 công an mạng. Các công an thực và
ảo nầy không ngừng cùng nhau ngăn chặn và đàn áp. • Cố gắng sắp xếp nơi
làm việc của mình, ta sẽ bị đánh và đuổi việc. • Đứng lên vì quyền con
người hay quyền phụ nữ, ta sẽ bị săn lùng tàn nhẫn, quản thúc trong nhà, hay
đơn giản “biến mất”. • Bị phát hiện là người theo Pháp Luân công hay “Hội
kín Thiên chúa giáo”, thì sẵn sàng để “tư tưởng lệch lạc” được tẩy nảo.
Trụ cột của sự đàn áp như trên của
Trung Quốc là quần đảo ngục tù tàn bạo các trại lao động cưỡng bức, nơi hàng
triệu công dân Trung Quốc bị lưu đầy – thường không qua xét xử. Đối với những
người bị giam ở trại tù Laogai còn tồi tệ hơn; theo tổ chức Ân xá Quốc tế, hàng
năm nước Công hòa Nhân dân nầy xử tử dân chúng của mình nhiều hơn 4 lần các
nước khác gộp lại. Ít ra tiêm thuốc độc giờ đây được ưa chuộng hơn viên đạn bắn
vào đầu truyền thống. Tuy nhiên, đó không phải do lòng từ bi dẫn đến “sự đổi
mới” hình thức tử hình nầy. Đơn giản là vì tiêm thuốc độc dễ dọn vệ sinh hơn,
ít nguy cơ bị nhiễm HIV cho người thi hành án, và dễ dàng hơn nhiều cho việc
thu hoạch các bộ phận cơ thể của nạn nhân để bán ra chợ đen.
Nguồn ; http://nguyentandung.org/cd-14-phan-1-1-tu-vu-trang-tan-rang.html
Đăng nhận xét